Cảm ơn bạn đã đến thăm blog của tôi.
Học ban C ở Việt Nam, ước mộng của tôi thời còn trung học là trở thành một nhà báo.
Sang Mỹ năm 1975, tôi làm đủ thứ việc trong thời gian chờ vào đại học. Bỏ ước mơ tuổi thơ, học đại ngành kế toán để dễ kiếm việc, ra trường tôi lao ngay vào xã hội Mỹ, ban ngày đi làm kiếm tiền giúp gia đình còn kẹt ở Việt Nam, ban đêm học cao học, lấy bằng MBA để tiến thân.
Hấp thụ cách suy nghĩ và hành xử của một người Mỹ, thêm sự chuyên cần của một người Việt, tôi thành công trong ngành quản trị tài chánh, rồi chuyển qua ngành IT lúc đó đang bắt đầu thịnh hành, tiếp tục thăng tiến trong sự nghiệp mới, nhưng tâm trí lúc nào cũng canh cánh những suy nghĩ về quê hương, và trong tim vương vấn mọi thứ liên quan đến đất mẹ.
Muốn làm điều gì đó để trở về cội nguồn, từ năm 2006 tôi bắt đầu thỉnh thoảng viết bài gửi cho vài nơi. Những bài viết dẫn đến việc làm thông tín viên cho RFA. Dần dà thấy mình ngày càng dùng thời giờ của sở cho việc viết lách, tháng Tám năm 2008 tôi quyết định bỏ ngành software quality assurance, bỏ thế giới Information Technology, bước hẳn chân vào ngành làm báo, và hành trình của một phóng viên làm việc toàn thời gian bắt đầu…
Trang web này ghi lại những suy nghĩ, kinh nghiệm rút tỉa, những bài viết đã đăng trên RFA (đài Á Châu Tự Do), nhật báo Người Việt, và BBC News Tiếng Việt, và cả những bài chưa bao giờ phổ biến…
—-
All my life, I have wanted to write.
And as young as I can remember, there was never enough time to write, with school, homework from school, plus extra homework from my father, who insisted that his 8 children excel in school above all else. “Studying and being the best student is your only job right now!” He would say.
So, to satisfy my writing crave, I often wrote at night, under a blanket with a flashlight, when all the lights in the house are off, and we were all supposed to sleep.
A love for writing and an adventureous spirit made me dreamed of being a journalist, so right after I finished highschool, while my father was away from home. I was able to convince my mom to give me money to register at Vạn Hạnh University, a private school for journalism. Upon his return, my father quickly put an end to that, saying that it’s too risky for me to be in journalism, since we were at war, and he knew sooner or later, his daughter I would find her way to the battle fields.
As it happened, I fled Vietnam at the end of April, 1975, right after the war ended, not even able to finish my freshmen year. At barely 19 year old, I was utterly unprepared to be uprooted, so far away from Vietnam, from my family, my school, my friends. Threw into a different world, I struggled to try not only to support myself and a younger brother who left Vietnam with me, but also support the family I left behind, since with the new regime, my father lost his job, and my mother lost her business, with 6 young children to feed.
The dream of being a journalist was quickly tossed into the wind…
It took me a long journey of 32 years to find my way back into it. In 2007, I became a part time broadcasting journalist for Radio Free Asia and nearly 2 years later, I took a steep pay cut, left my current job in the software development field to work as a full time journalist, then assistant editor in chief for Nguoi Viet Daily News. In 2018, I joined the BBC, to work in their Bangkok office with the BBC Vietnamese language team.
In 2021, after spending nearly 2 years away from my home in the US, I decided to retire and return to my home in California.
But retired or not, the passion for writing never went away. Now I work as a freelance journalist, with the intention of writing more of what I like instead of what needed to be written based on current events.
In this blog, in the Archives section you will find both articles that have been published, mostly in Vietnamese, and in the Blog section what I wrote not for assignments, which I am trying to do more now, in both languages.
Enjoy!
Get in touch
send email to Tinatvu@gmail.com
Or Click here